“VUM 2025 là cuộc đua mình cảm nhận thành công nhất trong “sự nghiệp” chạy trail của mình.” – Nguyễn Sĩ Hiếu
Vietnam Ultra Marathon 2025 – Mai Châu
75km – 7h24’59” – hạng 3
Thành công không phải vì vị trí hạng 3 trong một cuộc đua được đánh giá cạnh tranh cao nhất tại Việt Nam đến thời điểm hiện tại, với sự góp mặt của nhiều vdv quốc tế. Thứ hạng theo suy nghĩ của tôi chủ yếu là kết quả của sự may mắn. Bạn sẽ giành thứ hạng cao hơn chỉ đơn giản là không có người giỏi hơn, hoặc đó là một ngày các đối thủ không đạt phong độ cao, thiếu may mắn … Đôi khi các vdv quốc tế tới VN thi đấu lại không coi đó là một giải đấu quan trọng nhất của họ. Điều này khác với tôi, bất cứ khi nào có sự xuất hiện của nhiều vdv giỏi thì đó sẽ là giải đấu quan trọng với tôi. Tôi luôn mong muốn được thi đấu trong môi trường cạnh tranh để thúc đẩy bản thân vượt qua giới hạn.
Thành công trong một cuộc đua đối với tôi là khả năng duy trì nỗ lực và tốc độ từ đầu đến cuối. Đã có nhiều lần tôi ước mong được leo dốc để về đích thay vì phải chạy xuống những con dốc dài trong lúc đôi chân đã rất đau đớn. VUM lần này tôi đã thành công trong việc duy trì tốc độ và nỗ lực trong suốt cuộc đua, đặc biệt là khi chạy xuống dốc (Downhill). 8km cuối của VUM thật vô cùng đáng nhớ và đầy cảm xúc đối với tôi. Đó là quãng đường mà tôi đã dùng tất cả sức lực còn lại để chiến đấu cho vị trí thứ 3. Đồng thời cũng là thời điểm tôi có sự hưng phấn tột độ. Sự hưng phấn đó đã giúp tôi chạy xuống dốc về đích với một tốc độ mà chưa bao giờ tôi có thể làm được ở cuối các cuộc đua ultra. Tôi sẽ không thể có thời khắc thăng hoa đó nếu không có sự cạnh tranh từ đối thủ, Lodewijk Vriens. Lodewijk không xa lạ với tôi, bạn ấy đã chạy cùng tôi vài đoạn đường ở giải Doi Inthanon (Thái Lan) 100miles năm 2022. Giải đấu mà tôi đã hi vọng có thể lọt top 20 nhưng phải bỏ cuộc giữa chừng vì hai đùi đau nhức không thể chạy xuống dốc được. Lodewijk thì về thứ 7 chung cuộc. Lodewijk hiện tại là một trong những vdv chạy 100km – 100miles hàng đầu ở Châu Á. Như tôi đã nói ở trên, đối với Lodewijk đây có thể không phải là giải đấu quan trọng nhất của bạn ấy, nhưng với tôi thì có. Nên tôi đã có sự chuẩn bị rất tốt trước giải và với tinh thần quyết tâm rất cao khi thi đấu.
Hơn 60km đầu tiên là những nỗ lực liên tục bám đuổi không ngừng giữa tôi với nhóm các vdv: Lodewijk, Kristian, Hậu. Trước đó, Alexandre đã quyết định tách top để đuổi theo Stingray và Chính ở Km thứ 30. Ngô Văn Chính sau đó rất tiếc phải bỏ cuộc vì tái phát chấn thương. Một bạn trẻ rất tài năng đến từ Sapa, và tôi tin bạn ấy sẽ còn tiến xa trong tương lai.
Sau CP5 – km45, Lodewijk vượt lên giành vị trí thứ 3, tôi cũng cố gắng bám theo. Lodewijk luôn đi trước tôi khoảng 1 phút, còn Kristian và Hậu thì luôn sau tôi khoảng 1 phút. Cuộc đua càng lúc càng kịch tính hơn, tôi luôn phải nỗ lực trong cuộc bám đuổi này. Khi đến CP7, tôi thấy Lodewijk cũng vừa dời đi, khoảng cách lúc này là vài chục giây. Bây giờ sẽ còn phải leo một chặng cuối cùng nữa trước khi downhill về đích. Kristian và Hậu chưa tới, nên tôi chủ động dừng lâu hơn một chút ở Checkpoint để lấy nước, đồ ăn vặt và uống Coca, tổng cộng 43 giây, đây là lần dừng ở CP lâu nhất cả giải này!
Bắt đầu chặng leo núi cuối cùng, tôi đã rất mệt mỏi và chỉ cố gắng hết sức để không bị nhóm sau bắt kịp, Lodewijk thì đã mất hút. Tôi tập trung hít thở thật sâu, luân phiên chạy và đi bộ lên dốc. Đoạn này thì tôi gặp và chạy cùng các vdv 25km nên nhận được thêm nhiều sự cổ vũ khi họ nhận ra tôi chạy 75km và đang tranh top. Bất chợt khi cách đỉnh khoảng vài trăm mét tôi nhận ra bóng dáng Lodewijk đang hòa cùng các vdv 25km. Ban đầu tôi khá băn khoăn ko biết có phải không. Nhưng đúng bạn ấy rồi, đang chống gậy để leo dốc. Lúc này, tôi không còn thấy bóng dáng của nhóm đuổi theo sau đâu nữa. Tôi bình tĩnh ăn thêm 1 gói gel Lecka cuối cùng và thêm phần còn lại của gói gel Lecka Cacao Coffee – món bảo bối của tôi – để chuẩn bị cho màn rượt đuổi cuối cùng này. Tâm trạng tôi dần trở nên phấn khích hơn. Tới đỉnh, Lodewijk dừng lấy nước, tôi đến từ phía sau và vẫn còn nước nên ko lấy. Tôi nghĩ thật không đẹp nếu lẳng lặng chạy qua, tôi và bạn ấy đã có cơ hội trò chuyện trong cuộc đua. Và đây là màn thi thố cuối cùng của cả hai.
Tôi vỗ người bạn ấy “hey”, Lodewijk tỏ ra rất bất ngờ, lập tức tăng tốc vượt lên chạy trước, còn tôi bám theo sau. Tôi thông báo cho bạn ấy nhóm sau ở rất gần. Đoạn này chủ yếu sẽ chạy xuống dốc nhưng vẫn còn phải leo lên xuống vài dốc ngắn. Hai chúng tôi vừa thúc đẩy bản thân chạy, vừa hô hoán để xin các vdv 25km nhường đường. Khi còn khoảng 5km chỉ hoàn toàn đổ dốc về đích Lodewijk nói “go ahead” và để tôi lên chạy trước. Lúc này tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, chân thì rất ổn. Khi tinh thần hưng phấn thì chân sẽ bớt mỏi mệt hơn. Thời cơ tới rồi, tôi đã chạy downhill nhanh nhất có thể, chưa khi nào tôi chạy downhill nhanh như vậy ở cuối cuộc đua.
– “75 tranh top mọi người ơi! Em nhờ chút! Cảm ơn! Cố lên!” – Tôi vừa chạy, vừa hô vang. Cảm xúc phấn khích tột độ.
Còn 4km, còn 3km, còn 2km nữa là tới đích rồi. Tôi vừa chạy vừa xem đồng hồ quãng đường còn lại, liên tục ngoái đầu nhìn phía sau. Khoảng cách tăng dần lên, cho đến khi tôi không còn thấy bóng dáng Lodewijk ở đoạn đường bằng cuối cùng, lúc này thì tôi vững tin sẽ về thứ ba rồi.
Vài trăm mét cuối, tôi vỡ òa vui sướng, đôi chân không còn thấy chút mệt mỏi nào nữa, tôi đã về thứ 3 trong ở một cuộc đua rất cạnh tranh. Khoảng cách với hai người về nhất nhì là Stingray và Alexandre cũng chỉ dưới 10 phút, đó là ngoài mong đợi của tôi.
Đó chính là lý do tôi yêu thích các cuộc đua có tính cạnh tranh cao. Nơi tôi có thể thúc đẩy bản thân tới giới hạn và làm được những việc bản thân chưa từng nghĩ tới.
_Nguyễn Sĩ Hiểu_