Kỳ 2: Rinjani 162km – Hành trình khám phá thiên nhiên kỳ vĩ


20 giờ đầu tiên: từ bãi biển Belintang tới đỉnh núi lửa Rinjani 3726m

 

Buổi khai mạc diễn ra ngắn gọn nhưng rất trang trọng với tiết mục diễu hành của dàn nhạc dân tộc và màn đấu võ gậy máu lửa. Rất nhiều khán giả tới cổ vũ. Chúng tôi, mấy chục con người từ khắp nơi trên thế giới, xuất phát lúc 8 giờ sáng, dưới ánh nắng chói chang và bỏng rát ở bãi biển Belintang. Tôi có thể thấy rõ đỉnh núi Rinjani ở phía xa, trên nền trời xanh ngắt. Sau vài kilomet chạy đường bằng chúng tôi tới chân núi và bắt đầu leo lên theo lối mòn trong khu rừng già với rất nhiều cây cổ thụ. Đoạn này thời tiết khá nóng và độ ẩm cao. Vượt qua trạm tiếp sức đầu tiên (WS1), con đường mòn dẫn chúng tôi tới khu vực đỉnh núi đầu tiên, bãi cỏ mênh mông thay thế cho khu rừng già. Xa xa là những vách núi cao dựng đứng. Khung cảnh hùng vĩ hơn và thời tiết cũng dần mát mẻ hơn. Chúng tôi leo đỉnh núi đầu tiên Anak Dara cao ~ 1920m. Lúc này là buổi trưa nhưng đỉnh núi mù mịt trong sương dày đặc. Tôi vượt qua một số bạn Indonesia trước đó đã vượt qua tôi ở đoạn chạy xuống dốc (downhill). Tôi đã chạy ở Indonesia 2 lần, và hiểu rõ các bạn ấy downhill đường khó rất giỏi, đây không phải sở trường của tôi. Tôi vẫn chỉ tập trung vào tốc độ và cảm nhận của bản thân, không cạnh tranh ở thời điểm này. Ngay sau đỉnh Anak Dara là một đoạn downhill cực gắt, dài khoảng 2.5km, xuống độ cao ~ 1200m. Từ trên đỉnh dốc tôi có thể nhìn thấy ngôi làng ở ngay dưới chân dốc. Khung cảnh khiến tôi rất thích thú. Một bạn Indo lại vượt tôi ở đoạn downhill này. Tới WS5, tôi nhận được sự trợ giúp của các bạn Việt Nam để lấy đồ ăn uống. Đây là điểm duy nhất trong cuộc đua mà VĐV được phép nhận hỗ trợ của người thân.

 

Từ WS5 tới WS6 là liên tiếp những đoạn đường đi trên sống lưng núi. Đường đi rất nhỏ, chỉ đủ 1 người đi, 2 bên là vực sâu thăm thẳm, xung quanh là những đỉnh núi cao dựng đứng. Khung cảnh càng khiến tôi trở nên phấn khích hơn, đây chính là những gì tôi mong đợi. Tôi thậm chí còn tự cười với chính mình. Tôi thấy tiếc cho anh Đăng Trung, một người bạn của tôi đã hoàn thành giải này năm 2023, năm đó xuất phát lúc 15 giờ chiều, nên đoạn này chạy ban đêm sẽ không thấy gì cả. WS6 nằm ở đỉnh một đoạn đường đèo, sau đó chạy xuống vài kilomet theo con đường nhựa, hai bên là rừng cây cổ thụ cao vút, rậm rạp. Khung cảnh ẩm ướt và âm u giữa rừng rậm, khiến tôi liên tưởng tới con đường betong xuyên lõi rừng Cúc Phương. Đoạn này có rất nhiều khỉ chạy ra đường chơi. Những chiếc ô tô, xe máy phóng vọt qua, nhưng họ không quên cổ vũ rất cuồng nhiệt cho tôi. Rẽ vào đường mòn trong rừng, tôi leo tới WS7 gần đỉnh một ngọn núi thì trời tối. Đoạn này gặp mấy bạn trẻ đang leo núi muốn chụp ảnh với tôi, rất vui. Tôi tiếp tục một mình trong đêm đi qua WS8 để tới WS3.. Đoạn này không dốc lên xuống nhiều như đoạn trước đó. Tới WS3, tôi ăn uống và ngồi nghỉ ngơi, rồi bắt đầu vào chặng đường leo lên tới đỉnh Rinjani. Từ WS3 sẽ leo lên liên tục ~ 2150m qua WS2 (Sembalun Rim) để tới đỉnh Rinjani ở độ cao 3726m.

 

Con đường từ WS3 tới WS2 dài gần 5km và leo lên liên tục ~1100m. Mặt đường phủ một lớp cát sỏi, đá dăm rất dày. Mỗi bước chân lại bị tụt xuống một ít, cát sỏi chui cả vào giày. Khá may mắn khi trước đó trời có mưa, cát sỏi ẩm ướt nên đường ít bụi hơn và đỡ bị tụt lại sau mỗi bước chân hơn. Đoạn này thi thoảng lại gặp vài bạn leo núi cũng đang leo lên và rất nhiều lều của các bạn đang dừng nghỉ. Tôi chậm rãi tiến lên từng bước. Tôi nhanh chóng nhận ra khi thúc mạnh mũi giày vào cát sỏi, thì bước chân sẽ vững chãi hơn và không bị tụt lại nhiều nữa. Lầm lũi mãi cũng tới WS2. Các bạn hỗ trợ của ban tổ chức (crew) nói tôi đang ở vị trí thứ 2. Tôi khá bất ngờ, từ đầu đến giờ tôi không hỏi han gì về vị trí của mình, nhưng tôi luôn nghĩ rằng mình ở vị trí thứ 3. Tôi nghĩ rằng Sange và Teruki đã đi trước tôi. Tôi hỏi chuyện gì xảy ra với người Nhật? Các bạn crew nói không rõ. Câu chuyện này mãi về sau tôi mới được sáng tỏ, Teruki đến WS5 đầu tiên, nhanh hơn tôi 18p, nhưng sau đó lại ngồi lại ăn nghỉ rất lâu và rời đi ở vị trí thứ 5. 

 

Rời WS2 tôi tiếp tục theo con đường nằm trên miệng núi lửa, cũng phủ đầy đá và cát sỏi rất dày. Con đường dài hơn 4km leo lên liên tục ~1050m để tới đỉnh núi. Đoạn này tôi đã khá ám ảnh nếu bị ngã ngửa về phía sau thì không biết lăn bao lâu sẽ tới “đích”, nên cứ cắm mặt xuống mà leo. Tôi nhận ra một ánh đèn gần đỉnh đang đi lên, tôi đoán đó là Sange Sherpa. Leo một hồi thì thấy ánh đèn đang đi xuống, và tôi gặp Sange. Hai anh em chào hỏi, chúc nhau may mắn. Rồi mỗi người một hướng. Tôi tới đỉnh lúc 4 giờ sáng. Đúng mốc thời gian tôi đã kỳ vọng, hoàn thành một nửa chặng đường (~ 83km) sau 20 giờ. Số mình đúng là không được chiêm ngưỡng cảnh đẹp rồi. Nếu 4 giờ sáng mùa này ở VN thì hừng đông lên rồi và sẽ đẹp mắt lắm, nhưng ở đây thì vẫn còn tối thui. Trên đỉnh có chiếc lều, tôi đi một vòng tìm cửa lều và gọi các bạn crew. Một bạn mở hé cửa, vẫn đang chùm tron chăn ấm, chụp ảnh và đeo vòng tay cho tôi. Haiza, một màn lên đỉnh không được như mơ cho lắm. 

Trò chơi từ đây mới bắt đầu, 83km nửa sau chặng đua mới là thử thách thật sự.

 

Trên đường quay trở lại WS2 tôi gặp lại hai bạn chạy 100miles mà tôi gặp trước đó, không gặp Teruki, tôi không rõ bạn ấy ở đâu. Về nhà xem lại thì có thể lúc đó có khá nhiều người leo núi đang đi lên, nên tôi không nhận ra Teruki. Tới WS2, tôi lại ngồi ăn uống lần nữa để chuẩn bị tiến về phía hồ nước núi lửa. Từ WS2 sang WS1 dài ~ 8km, leo xuống tổng ~800m- để tới hồ nước rộng mênh mông do núi lửa hình thành ở độ cao ~ 2000m, rồi lại leo lên tổng ~ 800m+ để tới miệng núi Senaru Rim nơi đặt WS1. 

 

Rời WS2 một hai trăm mét, thì một dốc xuống dựng đứng đầy đá trơn trượt hiện ra. Tôi cẩn thận lần bò xuống từng chút một. Bây giờ là trời sắp sáng rồi, sau gần 24 giờ vận động liên tục và một đêm không ngủ, tôi đã thấm mệt. Đây thường là khoảng thời gian mệt mỏi nhất. Tôi bắt đầu gặp các vđv 60km và 100km đang đi lên, trong đó có rất nhiều các bạn Việt Nam, có bạn tôi quen biết, có bạn thì không. Mọi người chào hỏi và chúc nhau may mắn, niềm vui đã giúp tăng thêm sức mạnh. Tới hồ nước, ở đây có rất nhiều người đi cắm trại. Khi băng qua một con suối, tôi tháo giày để giặt giũ sạch cát sỏi bên trong. Sau đó, đi men theo ven hồ và bắt đầu leo lên miệng núi (WS1 – Senaru Rim). Đường leo lên dốc dựng đứng, có đoạn phải áp người sát vào bậc cỏ để leo. Leo được một hồi thì tới điểm vách núi nhô ra, xung quanh bao vây là những vách núi dựng đứng. Trời đất! đi tiếp kiểu gì đây nhỉ? Tôi thầm nghĩ trong đầu. Tôi ngồi tựa vào một ụ đất vài giây nhấp ngụm nước, rồi đi theo lối mòn vòng qua mỏm núi. Thì ra là có lối mòn men theo vách núi và lên cao dần. Tôi thấy có vài người cũng đang đi xuống rất thận trọng, cả người đi leo núi và người tham gia giải chạy rớt lại phía sau. Lại tiếp tục leo lên, đoạn này có nhiều cầu thang sắt để leo. Lần đầu tiên gặp một porter Rinjani, anh ấy gánh trên vai gánh đồ rất nặng, tôi ước chừng phải vài chục kg, chân đi dép tông, đang đi xuống thoăn thoắt. Tôi đã xem nhiều video trên Instagram, nhưng gặp họ bên ngoài vẫn không khỏi kinh ngạc. Vừa leo trong đầu vừa thắc mắc về chị Vân Anh dẫn nhóm chúng tôi sang đây, chị đã tham gia Rinjani lần này là lần thứ tư rồi. Sao lại có thể quay lại đây tới bốn lần nhỉ!?. Quá ghê gớm! Tới WS1, tôi thở phào được giải thoát khỏi con dốc vừa rồi, lại ngồi ăn uống. Nhưng lần này thì được phần thưởng ngắm hồ nước núi lửa và đỉnh Rinjani trong ánh nắng rực rỡ và bầu trời xanh ngắt. Cảnh tượng rất ngoạn mục. Mấy bức ảnh thật vô dụng ở đây!

 

Từ WS1 tới WS9 (Senaru) dài gần 12km, downhill gần như liên tục ~2000m-. Do là một cung đường leo núi chính nên đường đi không khó lắm. Đoạn đầu có chút đá, sau đó là con đường mòn có khá nhiều dễ cây chắn ngang. Trên đường gặp rất nhiều các anh porter đang gánh đồ xuống dốc, anh nào cũng đi dép tông. Mấy anh đi xuống dốc những đoạn khó thoăn thoắt, còn tôi thì lò dò từng bước. Phần nhiều vì năng lượng lúc này đang rất thấp và vì muốn giữ chân cho chặng đường tiếp theo không muốn chạy nhanh khi dốc rất dài, nên quãng này tôi đi khá uể oải và mệt. Ý tưởng từ bỏ cũng hiện lên trong đầu, nhưng tôi cũng nhanh chóng vượt qua. Đoạn này tôi gặp rất nhiều người leo núi đang đi lên và được mọi người cổ vũ rất nhiều nên sự mệt nhọc cũng vơi bớt phần nào.

 

Tới WS9 (Senaru), ăn cơm, đi vệ sinh, thay giày tất, tôi thấy sảng khoái hơn hẳn. Bàn chân phải có vết rộp nhỏ đã xẹp, mà tôi hoàn toàn không biết. Bàn chân trái thì đã trải qua nhiều tiếng có một vết nhỏ da bị gấp, hơi khó chịu khi chạy xuống dốc. Tuy nhiên sau khi rửa sạch sẽ, lau khô, bôi kem dưỡng ẩm và thay giày tất mới thì mọi chuyện đều ổn. Đang ngồi thì Teruki tới, tôi khá ngạc nhiên. Tôi đã không biết bạn ấy ở đâu và nghĩ rằng hai bạn chạy ngay sau mình là Naota và Rachmat. Tôi rời đi trước Teruki. Lúc này trời rất nắng và nóng.

 

Vừa rời WS9 tới một con suối, tôi khá bối rối vì đoạn này đánh dấu khá ít, lần mò theo đồng hồ và hỏi han người dân để tìm đường. Về nhà, nói chuyện với anh Hùng Hải thì năm 2024 anh cũng gặp khó khăn đoạn này y chang. Từ WS9 sang WS10 chỉ có một đoạn leo dốc ngắn ngay sau con suối đó. Còn lại đường khá bằng phẳng, đi lòng vòng theo bờ ruộng, nhiều đoạn không có đánh dấu nên tôi cứ theo đồng hồ dẫn đường mà đi.

 

Tới WS10 (Torean), tôi ngồi lấy thêm nước và đồ ăn, không có sóng 4G, tôi xin các bạn crew cho sử dụng nhờ wifi để gọi zalo về cho vợ con ở nhà. Tinh thần thấy phấn chấn hẳn. Đang ngồi thì Teruki tới, rồi 2 người cùng đi, nói chuyện một đoạn. Từ Torean, chúng tôi sẽ theo một cung đường leo núi khác rất nổi tiếng để lên miệng núi lửa, tới WS2. Tổng quãng đường gần 18km, độ cao tích lũy 2400m+/450m-. Khi rời làng trở lại rừng để leo lên thì Teruki đi trước, tôi theo sau. Bạn ấy còn rất khỏe, tôi không muốn cố sức đuổi theo, nên cứ đi theo tốc độ của mình. Lúc này trời đã chuyển sang chiều, đường đi lại gặp rất nhiều các bạn leo núi và các anh porter với những gánh đồ nặng trĩu trên vai đang đi xuống. Các bạn luôn nhanh chóng dừng lại nhường đường khi thấy tôi và không quên cổ vũ động viên. Vượt qua khu vực rừng rậm dưới chân núi, lên cao hơn thì đường mòn cũng nhỏ hơn, chỉ còn đủ cho một người đi, một bên là vách núi cao dựng đứng phủ đầy cỏ, một bên là vực sâu thăm thẳm. Con đường tôi đã xem rất nhiều trên Instagram. Một thác nước khổng lồ ở phía bên kia khe núi, trút nước từ độ cao một trăm mét ầm ầm. Nhiều người leo núi dừng lại chụp hình ở đây, tôi không chụp, vì tôi thấy những bức ảnh và video thật vô dụng ở đây. Tôi đã thấy thác nước này trên Instagram, ngoài đợi thực hùng vĩ hơn rất nhiều lần, chỉ có đôi mắt và đôi tai của con người mới cảm nhận được. Tiếp đến, một vách núi đá dựng đứng như bức tường thành cao chót vót, đen sì, phủ đầy cỏ. Tôi vô cùng choáng ngợp. Do nhớ nhầm và quên mất là đoạn này sẽ đi mất khoảng 5 giờ 30 phút, nên tôi chỉ mang có 2 bình 500ml nước. Không dám uống nhiều nước mà chỉ nhấp từng chút một. Đến một con suối nước nóng, tôi xin thêm nước của một anh đang đi leo núi để dự phòng cho quãng đường còn lại. Đi mãi thì cũng đã tới hồ nước, tôi bắt đầu leo lên lại vách đá mà sáng sớm hôm nay đã đi xuống để lên tới Sembalun Rim. Tôi bò lên dốc đá trong ánh chiều tà, tôi đi thật đều hi vọng sẽ lên tới WS2 trước khi trời tối hẳn. Càng gần tới WS2 thì đường càng dốc, tôi cất gậy để bám tay vào đá leo cho vững chắc hơn. Cuối cùng cũng tới WS2, mặt trời đã tắt hẳn. Lại tiếp tục ăn uống, tôi ăn bát súp rau củ có trộn thêm một loại bánh từ gạo nếp, mọi thứ đều rất cứng. Vừa cố ăn cho hết, vừa nghĩ bụng, sao phải khổ sở như này nhỉ!? Và thấy buồn cười thật.

 

Tiếp tục chạy xuống dốc về lại WS3, đoạn đường phủ đầy cát sỏi đêm trước leo lên thì bây giờ lại đi xuống trong đêm tối, rất trơn trượt. Cát sỏi chui vào giày, nên phải ngồi lại để đổ ra. Các bạn leo núi thấy tôi cứ cố gắng chạy xuống thật nhanh chắc thấy khùng lắm. Tinh thần lúc này, sau khi vượt qua đoạn leo núi rất dài, đã phấn chấn hơn nhiều rồi. 

 

Vừa tới WS3, tôi ngạc nhiên thấy Teruki đang ngồi ăn uống, thay giày tất. Tôi hỏi có chuyện gì mà vẫn ở đây? Teruki cười bảo, vừa nãy tao quên không rẽ vào WS2 để lấy cái vòng. Số là khi leo lên tới miệng núi lửa Sembalun Rim thì phải rẽ bên phải thêm vài chục mét tới WS2 lấy vòng đánh dấu, nhưng bạn ấy lại quên mất điều đó, rẽ trái đi về WS3 luôn. Tôi nói chắc không sao đâu. Teruki bảo ban tổ chức hỏi thì giải thích vậy. Tôi rất ấn tượng với bạn này, lúc nào gặp thấy cũng vui vẻ và điềm tĩnh, nhưng di chuyển thì rất nhanh gọn. Teruki là một trong những người chạy 100 dặm giỏi nhất Nhật Bản hiện tại.

 

Tôi và Teruki rời WS3 cùng nhau, đi một chút thì tôi dừng lại chỉnh lại đồ, Teruki chạy trước. Từ WS3 tới WS4 đường mòn chủ yếu là đi xuống, dốc thoai thoải. Vừa uống ly cafe ở WS3 sau cả tuần nhịn cafe, tôi thấy tỉnh táo hẳn và như hồi sinh. Tôi chạy khá nhanh và rất hưng phấn, nhưng vẫn không đuổi kịp Teruki. Đoạn này nhiều phân bò quá, cứ phải chú ý từng bước chân. Tới WS4, thì gặp lại bạn ấy, tôi lấy nước và rời WS4 rất nhanh theo gót Teruki. Cảm xúc chạy đua bắt đầu xuất hiện. Tôi bám theo Teruki leo lên đỉnh núi ngay sau WS4. Tôi thấy mình leo rất nhanh, nhưng chỉ thoáng chốc Teruki đã mất hút. Bạn ấy thực sự còn quá khỏe. Tôi đành chấp nhận đi chậm lại. Đầu óc bắt đầu hơi đơ đơ, bụng thì có chút khó chịu. Tôi không rõ là do cafein hay do trước đó ăn mỳ tôm trộn với cơm. Bình thường đi race tôi rất hiếm khi ăn mỳ tôm, nhất là race dài 24h+ thì tôi chưa bao giờ ăn. Leo mãi, leo mãi, thấp thoáng ánh phản quang của các marker treo dọc đường. Bất giác tôi tự hỏi, mình đến Lombok như thế nào nhỉ? Ơ, hay đây là mình đang mơ. Nghĩ đi, nghĩ đi. À rồi, mình đi cùng nhóm do chị Vân Anh tổ chức, mình đi máy bay tới Bali, rồi từ Bali mình đi tàu sang Lombok. Đây là thật rồi, không phải là mơ nữa. Tôi nhẩm tính quãng đường còn lại và vui mừng nhận ra mình có thể hoàn thành dưới 45 giờ. Thêm một chút động lực. Nhưng đầu óc vẫn cứ đơ đơ, bụng âm ỉ khó chịu. Tới đỉnh, đeo thêm vòng tay nữa, rồi downhill. Ôi trời, đoạn downhill dốc dựng đứng, đường đất trơn trượt do trời mưa từ trước, nên phải bò xuống rất cẩn thận. Tôi không còn động lực đua tranh nữa, nên cứ lò dò mà đi như vậy. Thị trấn sáng bừng dưới chân núi, nghe rõ tiếng của MC giải chạy qua loa. Bất giác tôi giật mình thấy như mình đang ở Bontoc (Philippines) khi tham gia giải APTRC, đoạn cuối cùng có khúc downhill dốc y hệt như thế này.

 

Xuống tới con đường nhựa chạy dài men theo vòng ngoài thị trấn. Tôi tranh thủ đường nhựa để tăng tốc độ lên chút, tôi chạy mãi để tới WS5 mà hồi sáng các bạn Việt Nam đã hỗ trợ cho tôi. Nhận ra con đường quen thuộc hồi sáng nên tinh thần cũng phấn chấn lên một chút. Tới WS5, tôi lại ăn thêm cơm nguội trộn vào hộp mỳ tôm nóng. Tôi vững tin mình sẽ giành vị trí thứ 3 và hoàn thành dưới 45 giờ rồi, nên cũng khá bình tĩnh. Đi bộ lòng vòng một hồi theo đường bờ ruộng, tôi không cố chạy để cải thiện thành tích thời gian hay gì nữa. Giờ là nửa đêm, vừa mệt mỏi, vừa thấy thật bình thản, mình sắp làm được rồi, còn một đỉnh núi nữa thôi. Thỉnh thoảng, tôi nhìn lại cánh đồng phía sau để kiểm tra có ánh đèn nào không, yên tâm là không. 

 

Leo đỉnh núi cuối cùng, tôi ăn thêm gói coffee gel để tiếp thêm năng lượng. Tôi chỉ sử dụng gel vào chặng cuối cuôc đua. Vì cơ thể sẽ khó có thể chịu được 40 giờ dùng gel liên tục. Nhất là răng sẽ rất ê buốt nếu nhai quá nhiều đồ ngọt. Đầu óc vẫn đơ đơ, tôi cứ leo, leo. Bỗng chốc tôi thấy mình đang đứng trên một vách cỏ dựng đứng. Tôi đã leo lên đến đây như thế nào nhỉ? Dốc quá rồi, giờ không thể cất gậy đi để hai tay tự do bám vào bờ cỏ nữa. Nép sát người vào vách núi, tôi một tay cầm hai gậy, một tay bám vào các bụi cỏ để bò lên. Tôi nảy ra ý nghĩ, ơ thế bây giờ mà tuột tay làm gậy rơi xuống thì mình có đi xuống nhặt không nhỉ? Thôi, rơi thì bỏ vậy. Đầu óc vẫn đang đơ đơ do thiếu ngủ. Tim tôi đập thình thịch. Đoạn này thì tôi sợ thật sự, chỉ sợ đơ đơ thế này làm mình ngã ngửa về phía sau. Tôi vốn vẫn nhát độ cao. Dù thấy có vài đoạn dây dù nhỏ được thả xuống, nhưng tôi không dám bám vào vì không biết chúng có chắc chắn hay không. Cả đoạn leo dốc này dài khoảng 770m, leo lên ~ 350m, nhưng càng gần đỉnh thì càng dốc. Hú vía, tới đỉnh rồi, tôi như được giải thoát. Lại tiếp tục lò dò đi xuống một con dốc rất gắt có nhiều đá, nhưng dù sao cũng không đáng sợ như đoạn leo dốc vừa rồi. Vừa đi lại vừa nghĩ tới mấy anh bạn tham gia giải TORX 330km toàn đá là đá, nghĩ đã thấy đau đầu gối.

 

Con đường mòn thoai thoải dẫn về thị trấn, chỉ còn hơn 1km nữa thôi là sẽ về đích rồi. Tôi hoàn thành rồi! Cuộc đua mơ ước từ những ngày đầu chạy bộ giờ đã thành hiện thực rồi. Không phải là cảm xúc bùng nổ vỡ òa, không phải xúc động rưng rưng nước mắt. Chắc mệt quá, hết cảm xúc. Tôi chậm rãi đi về cổng đích đang im lìm trong màn đêm, trong lòng thấy thật nhẹ nhàng và bình yên.

 

Trò chuyện một chút với các bạn ở BTC và lấy điện thoại gọi về báo tin cho vợ. Xong xuôi, tôi co ro đi bộ về homestay, trời đêm khá lạnh. Không có nước nóng, đành dội người qua loa bằng nước lạnh, rồi lăn ra đệm ngủ một mạch tới 9 giờ sáng! Bên ngoài các bạn cùng nhóm đang râm ran chuyện trò. Người hoàn thành, người không hoàn thành, nhưng ai cũng vui vẻ. Một trải nghiệm nhớ đời. 

 

Hành trình trở về nhà ngày hôm sau kéo dài 17 giờ liên tục di chuyển bằng 2 chuyến ô tô và 2 chuyến bay. Về tới nhà hai bàn chân tôi sưng húp, vì đi giày và ngồi lâu. Giày tất hôi quá, nên không dám cởi ra trên máy bay. Chỉ tại không mang dép!

 

Giấc mơ đã hoàn thành!

 

Tóm tắt dinh dưỡng và đồ dùng:

  • Áo phông: tôi mặc áo Rinjani 2023 do anh Đăng Trung tặng từ đầu và đã thay ra ở WS3 km 138. Vì nghĩ đã mặc liên tục hơn 30 tiếng, chắc mùi khủng khiếp lắm rồi, thay về đích cho thơm!
  • Quần: không thay.
  • Giày và tất: thay 1 lần ở WS9, km 106. Nếu làm lại tôi sẽ gửi thêm một bộ giày tất ở WS3 trước khi leo lên đỉnh để cho sảng khoái.
  • Cơm, Chà Là, Coca Cola, dưa hấu, bánh ngọt, trứng: ăn uống tại tất cả các checkpoint có đồ ăn. Ngoài ra tôi có mang ít hạt điều nhai dọc đường cho đỡ buồn miệng. Tôi không ăn được chuối quả dài, do sẽ bị đau bụng. Cơm và súp rau của BTC không ngon nhưng vấn cố ăn hết, tôi hơi chủ quan không gửi thêm bánh mì trong các túi gửi đồ (có 3 drop bags).
  • Tailwind Endurance: Chủ yếu uống vào ban ngày. Giữa 2 check point tôi uống 1 bình 500ml. Ban đêm khá lạnh nên tôi uống nước lọc là chính.
  • BCAA: lúc đầu tầm 1-2h/viên. Nhưng ở WS9 km 106 tôi quên lấy thêm ở drop bag, nên 60km còn lại không dùng, nhưng có vẻ không ảnh hưởng gì cả.
  • Lecka bar: 30 giờ đầu tôi thường ăn 1 gói giữa hai Checkpoint. Nhưng về cuối răng buốt do sử dụng nhiều đồ ngọt nên không ăn được nữa.
  • Lecka coffee gel: dùng 3 gói ở 3 chặng leo cuối cùng.
  • Men vi sinh Livespo Colon: uống trước chạy 2 ống và trong khi chạy 2 ống/ 2 lần.
  • Tôi không uống viên muối, từ rất lâu rồi không dùng. Một số đồ ăn uống của tôi đã cung cấp sodium rồi (tailwind, lecka).
  • Thuốc giảm đau: tôi chưa bao giờ dùng thuốc giảm đau khi chạy đua. Nếu đau tới mức cần giảm đau thì tôi sẽ bỏ cuộc.

 

Có buồn ngủ không?

  • Tôi không buồn ngủ chút nào trong suốt 43 giờ. Vài tiếng cuối cùng đầu óc có hơi đơ đơ, nhưng tôi chưa có cảm giác muốn ngủ.

 

Chuột rút?

  • Tôi không bị chuột rút lần nào.

 

Có ngã không?

  • Tôi không ngã lần nào, dù có vài lần đá chân vào rễ cây.

 

Chân sau race: tương đối bình thường, không bị chấn thương, bàn chân không bị phồng rộp. Hôm sau tôi vẫn đi lên xuống cầu thang thoải mái. Nhưng 17 giờ di chuyển về nhà ngày hôm sau đã làm 2 bàn chân tôi sưng múp vì ứ dịch. Hậu quả là 2 móng chân cái bị hỏng. Rất lâu rồi tôi mới bị hỏng móng chân khi đi race, do tôi thường mang giày dài hơn bàn chân ~2cm.

 

Còn tiếp…

_Nguyễn Sĩ Hiếu_